Nhân quả giết hại chúng sanh
NỘI DUNG MÔ TẢ
Cái sự sống là điều quý báu nhất, mình thương yêu sự sống của mình, tại sao không thương yêu sự sống của loài chúng sanh, mà mình nỡ bắt, giết, ăn thịt chúng? Vì vậy, người giết hại, ăn thịt chúng sanh thì huân tập cái đau khổ vào thân, nên hiện kiếp phải thọ quả bệnh tật, sau khi chết thì cái những cái nghiệp ác họ tạo ác tiếp tục tái sanh làm chúng sanh.
Quý bạn đọc vui lòng chọn định dạng pdf hoặc epub, rồi nhấn nút “Đọc” để đọc toàn bộ nội dung. Dưới đây là trích đoạn:
NHÂN QUẢ GIẾT HẠI CHÚNG SANH
“…Cái hành động mà mình cắt cổ con gà, thì cái hành động đó nó sẽ tương ưng, nó sẽ sanh con gà liền tức khắc. Mình nói tại cái hành động đó đi sanh, chứ đâu phải tôi, nhưng mà chính mình làm cái chuyện đó. Cái hiện kiếp của mình đang sống, là mình phải thọ cái quả, quả là bệnh tật. Các con hiểu chưa? Bởi vì mình làm đau khổ chúng sanh thì mình phải thọ cái quả, đó là cái quả hiện tại; còn cái quả tương lai khi mình chết, thì những cái nghiệp của mình tạo ác đó nó tiếp tục sanh làm chúng sanh. Còn những hành động mà mình vừa cắt cổ con gà, thì từ trường cái hành động ác đó nó tiếp tục tái sanh con gà khác.
Cho nên vì vậy, biết bao nhiêu con… họ đưa vô trong cái nhà máy để cắt cổ gà thì ôi thôi, không biết bao nhiêu mà nói, chết hàng loạt… Ai đó? Chính mấy người ăn thịt chúng sanh đã làm ra để mà thọ lấy đau khổ. Rồi mấy người nói: “Tôi làm mà mấy con gà nó đau khổ, chứ tôi đâu có đau?”. Ở đây bệnh rề rề, chớ ở đó mà không đau khổ. Chưa chắc! Cắt cổ con gà thì cổ phải đau yết hầu, không có trật; mà đâm cổ nó, rồi mai mốt ở trong cổ này nổi mụt. Mấy người đâm heo chứ gì, đâu có chạy đâu cho khỏi!
Đã nói nhân quả thì nhân quả nào quả nấy, mình làm cái điều ác nào thì mình phải thọ lấy cái quả khổ đó, cho nên không chạy đâu hết. Bởi vì quy luật nhân quả là quy luật của vũ trụ, từ cây cỏ, đất, đá, núi, sông chúng ta có được đều theo quy luật vũ trụ của nó, chứ không thể nào khác được. Môi trường sống là môi trường duyên hợp, không duyên hợp thì nó không thành môi trường sống, mà đã là môi trường sống thì phải theo quy luật nhân quả.
Bây giờ con thấy cái quy luật nhân quả con người, thì chúng ta thấy nó hành động ở đâu? Thân, miệng, ý có phải không? Nơi đó là nơi xuất phát nhân quả. Còn bây giờ, thân, miệng, ý chúng ta đều bất động, thì nhân quả có hoạt động được không? Không hoạt động được.
Con thấy, cây thì có lúc lặng, lúc động, rõ ràng nó đi theo quy luật nhân quả; còn chúng ta nó động không được. Bây giờ, thay vì có người chửi mình, mình giận chứ gì? Mà bây giờ biết Phật pháp rồi nên không giận, như vậy là nhân quả tác động không được. Các con hiểu chỗ mà mình làm chủ chưa? Cái cây đó, gió thổi làm sao nó đứng lại được. Có phải không? Nhân quả mà! Nhưng mà mình gió thổi đứng im phăng phắc, bất động mà!
Cho nên, con người mình nhờ có cái trí tuệ mà mình được bất động, nếu mình không tu thì sẽ bị động theo nhân quả, động theo nhân quả thì phải đi vào cái vòng luân hồi, phải sanh diệt, không thể nào chạy đâu cho khỏi hết.”
THÔNG TIN TÁC GIẢ
BÌNH LUẬN
VIẾT BÌNH LUẬN
THÔNG TIN BỔ SUNG
-
Tác giả
Trưởng lão Thích Thông Lạc
-
Đối tượng
Thích Minh Sang
-
Chuyển ngữ bởi
Thư viện Thầy Thông Lạc
-
Thời gian
1/2009
-
Khổ giấy
13x20,5 cm
-
Số trang
10
-
Thể loại
Vấn đạo
-
Dữ liệu
pdf, epub
-
Ngôn ngữ
Tiếng Việt
-
Phù hợp cho
Máy tính, máy tính bảng, smartphone
Ban biên tập
“Cái sự sống là điều quý báu nhất, mình thương yêu sự sống của mình, tại sao không thương yêu sự sống của loài chúng sanh, mà mình nỡ bắt, giết, ăn thịt chúng?” (Trưởng lão Thích Thông Lạc)