Nhàm chán thế gian
NỘI DUNG MÔ TẢ
Nếu không nhàm chán, dù chỉ còn một chút xíu không nhàm chán thì xả tâm chưa thật sạch. Xả tâm chưa thật sạch thì con đường giải thoát chỉ mới bắt đầu mà thôi. Nói như vậy không có nghĩa là ức chế bắt buộc tâm mình phải nhàm chán, mà phải do sự tu tập đúng cách thì tâm nhận rõ như thật các pháp thế gian vô thường, vô ngã và toàn mang đến sự khổ đau, thì chừng đó mới thật sự là nhàm chán.
Quý bạn đọc vui lòng chọn định dạng pdf hoặc epub, rồi nhấn nút “Đọc” ở trên để đọc toàn bộ nội dung tư liệu, hoặc xem trực tiếp như sau:
Chơn Như, ngày 23 tháng 4 năm 2001
NHÀM CHÁN THẾ GIAN
Kính gửi: Gia đình Minh Tâm!
Tiếng kêu nức nở gọi Thầy cứu giúp các con trên đường tu tập: “Thầy ơi! Tâm nguyện của chúng con thật rõ ràng, thấy biết nhờ Thầy vạch ra cho, nhưng còn thực hiện thì không được. Thầy hãy hộ trì cho gia đình chúng con với”.
Mỗi bức thư các con gửi về Thầy là mỗi tiếng kêu thương nghẹn ngào nức nở từ trong trái tim tha thiết tìm đường giải thoát ra khỏi dòng đời muôn vàn đau khổ. Thầy thương cảm và xót xa trước những tiếng kêu thương ấy, nhưng làm sao bây giờ?
Luật nhân quả quá khắc nghiệt, không thể ai đi thay cho ai được, mà chính các con phải thấy như thật đời khổ, khổ vô cùng khổ; mà phải thấy như thật các pháp thế gian là ảo mộng vô thường, có gì mà dính mắc không buông bỏ được; mà phải thấy như thật các dục lạc thế gian là trò cám dỗ dễ lôi cuốn con người vào khổ cảnh đau thương, thế mà ngu si gì cắm cổ vào đó; mà phải thấy như thật tình cảm gia đình là những sợi dây vô tình trói buộc chặt chẽ mọi người để rồi chết dần mòn trong khổ đau yêu thương từ đời này sang đời khác thế mà không bứt bỏ nổi hay sao? Mà phải thấy như thật đời là một sân khấu của nhân quả, có gì đâu là chân thật mà yêu mến, không chịu rời xa; mà phải thấy như thật đời là một bãi rác ô nhiễm, bất tịnh, thối tha, uế trược, v.v.. có gì đâu mà không nhàm chán để rồi phải chết trên đống rác hôi thối ấy.
Xưa Đức Phật dạy: “Các Thầy Tỳ kheo hãy quán tưởng nhàm chán các pháp thế gian thì con đường tu mới có giải thoát”. Nếu không nhàm chán, dù chỉ còn một chút xíu không nhàm chán thì xả tâm chưa thật sạch. Xả tâm chưa thật sạch thì con đường giải thoát chỉ mới bắt đầu mà thôi. Nói như vậy không có nghĩa là ức chế bắt buộc tâm mình phải nhàm chán, mà phải do sự tu tập đúng cách thì tâm nhận rõ như thật các pháp thế gian vô thường, vô ngã và toàn mang đến sự khổ đau, thì chừng đó mới thật sự là nhàm chán.
Kính thư
Thầy của các con
THÔNG TIN TÁC GIẢ
BÌNH LUẬN
VIẾT BÌNH LUẬN
THÔNG TIN BỔ SUNG
-
Tác giả
Trưởng lão Thích Thông Lạc
-
Đối tượng
Gia đình Minh Tâm và Mai
-
Xuất bản tại
Thư viện Thầy Thông Lạc
-
Thời gian
23/4/2001
-
Khổ giấy
13x20,5 cm
-
Số trang
5
-
Thể loại
Tâm thư
-
Dữ liệu
File pdf, epub
-
Ngôn ngữ
Tiếng Việt
-
Phù hợp cho
Máy tính, máy tính bảng, smartphone
Ban biên tập
“Xưa Đức Phật dạy: “Các Thầy Tỳ kheo hãy quán tưởng nhàm chán các pháp thế gian thì con đường tu mới có giải thoát”. Nếu không nhàm chán, dù chỉ còn một chút xíu không nhàm chán thì xả tâm chưa thật sạch. Xả tâm chưa thật sạch thì con đường giải thoát chỉ mới bắt đầu mà thôi. Nói như vậy không có nghĩa là ức chế bắt buộc tâm mình phải nhàm chán, mà phải do sự tu tập đúng cách thì tâm nhận rõ như thật các pháp thế gian vô thường, vô ngã và toàn mang đến sự khổ đau, thì chừng đó mới thật sự là nhàm chán.” (Trưởng lão Thích Thông Lạc)
Ban biên tập
“Mỗi bức thư các con gửi về Thầy là mỗi tiếng kêu thương nghẹn ngào nức nở từ trong trái tim tha thiết tìm đường giải thoát ra khỏi dòng đời muôn vàn đau khổ. Thầy thương cảm và xót xa trước những tiếng kêu thương ấy, nhưng làm sao bây giờ?
Luật nhân quả quá khắc nghiệt, không thể ai đi thay cho ai được, mà chính các con phải thấy như thật đời khổ, khổ vô cùng khổ; mà phải thấy như thật các pháp thế gian là ảo mộng vô thường, có gì mà dính mắc không buông bỏ được; mà phải thấy như thật các dục lạc thế gian là trò cám dỗ dễ lôi cuốn con người vào khổ cảnh đau thương, thế mà ngu si gì cắm cổ vào đó; mà phải thấy như thật tình cảm gia đình là những sợi dây vô tình trói buộc chặt chẽ mọi người để rồi chết dần mòn trong khổ đau yêu thương từ đời này sang đời khác thế mà không bứt bỏ nổi hay sao? Mà phải thấy như thật đời là một sân khấu của nhân quả, có gì đâu là chân thật mà yêu mến, không chịu rời xa; mà phải thấy như thật đời là một bãi rác ô nhiễm, bất tịnh, thối tha, uế trược, v.v.. có gì đâu mà không nhàm chán để rồi phải chết trên đống rác hôi thối ấy.” (Trưởng lão Thích Thông Lạc)