Sách ảnh liên quan
Quay lạiGiải quyết nhân quả chỉ có giải quyết tâm con, tâm con bất động chẳng hề sợ hãi một việc gì thì mọi việc sẽ yên ổn trở lại bình thường.
Tu hành cũng chỉ vượt qua các nghiệp khổ của cuộc sống để đem lại an vui cho mình cho người, tức là thoát khổ, chứ không phải tu để thành Tiên, thành Phật, tu hành có mục đích trở thành người có đạo đức không làm khổ mình khổ người, dù cho bất cứ một ác pháp nào cũng không tác động được vào thân tâm khiến cho cuộc sống được thanh thản, an lạc và vô sự.
Còn những con người ngoài hành tinh này ở xa lắm, họ không thể nào đến thăm Trái Đất của chúng ta được, cũng như chúng ta hiện giờ vậy. Chỉ có những người có Tam Minh mới nhìn thấy họ mà thôi. Nhưng nhìn thấy có làm gì được, phải không con? Chỉ con người gần gũi trên Trái Đất mà ta còn không cách gì giúp được họ, chỉ vì quy luật nhân quả quá khắc nghiệt: “Tự mình thắp đuốc lên mà đi, không ai đi thay cho ai được”.
Đạo Phật là đạo trí tuệ đạo đức không làm khổ mình khổ người, tạo cảnh tu tập cho mình mà luôn luôn làm cho mọi người vui mình vui, đó là tu thiền định xả tâm. Thiền định xả tâm còn có tên gọi là “Bất Động Tâm Định”. Người có bất động tâm định là người sống trong trí tuệ nhân quả, ứng dụng nhân quả, chủ động điều khiển nhân quả, chuyển hóa nhân quả.
Thiện sẽ chuyển ác pháp. Cứ sống đúng đức hạnh làm người, không nên làm việc gian xảo, lừa đảo trên sự kinh doanh buôn bán của mình, thì một ngày kia quý Phật tử sẽ tìm thấy sự an vui, hạnh phúc với các vị.
Con hãy nhìn mọi sự việc xảy ra trong cuộc đời của con là nhân quả nghiệp báo. Đã là nhân quả nghiệp báo thì con phải vui lòng mà trả, cớ sao lại phiền lòng, than trách thì biết chừng nào trả xong. Nhờ những người này mà con mới trả nhân quả, cho nên phải yêu thương họ, chỉ có yêu thương và tha thứ thì tâm con mới tìm ánh sáng mầu nhiệm của Phật và nó sẽ cứu con.
Với trí hữu hạn mà muốn hiểu nhân quả quá khứ thì con sẽ hiểu bằng tưởng, mà hiểu bằng tưởng thì không đúng, nhân quả quá khứ phải hiểu bằng trí vô hạn thì mới cụ thể. Hiện tại nhân quả mình tốt thì vị lại sẽ được hưởng phước báu, có thân ít bệnh tật, cơm ăn áo mặc dư thừa. Nhân quả quá khứ không tốt nên hiện đời có thân phải chịu bệnh tật khổ đau mà không ai thoát khỏi.
Chuyện tự cao, phách lối, ngã mạn, xem người như cỏ rác, điều đó ai cũng làm được hết. Chuyện không làm khổ mình khổ người; chuyện tùy thuận, nhẫn nhục trước mọi người, mọi hoàn cảnh là chuyện khó làm, không phải ai cũng làm được.
Vượt thoát gia đình, chứ không phải trốn gia đình để đi tu, mà là sống trong gia đình biết nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng; biết ngăn ác diệt ác; biết không làm khổ mình khổ người; biết giữ tâm thanh thản, an lạc và vô sự thì gia đình làm sao ràng buộc được, thì ngay đó là tu giải thoát rồi, chứ còn tu ở đâu nữa!?
Đừng hiểu nghĩa chuyển nhân quả là chuyển hoàn cảnh thì sai. Hoàn cảnh như thế nào thì chúng ta sống như thế nấy, nhưng tâm ta bất động trước mọi hoàn cảnh vui cũng vậy, buồn cũng vậy, đó là chuyển nhân quả.
“Phóng sanh” đúng chánh pháp của Phật là phải phóng sanh đúng với tâm từ, bi, hỷ, xả. Phóng sanh với tâm từ là tránh tất cả mọi hành động cố ý hay vô ý đều không làm đau khổ chúng sanh.
“Con cái là nhờ đức của cha mẹ”. Câu nói này rất đúng, vì có nhân quả thiện mới sanh vào nhà hiền đức, nhờ gương hạnh hiền đức của ông bà cha mẹ, nên con cái cũng trở thành hiền đức, nhờ hành động hiền đức của nó, mà nó hưởng được phước.