Sách ảnh liên quan
Quay lạiGiải quyết nhân quả chỉ có giải quyết tâm con, tâm con bất động chẳng hề sợ hãi một việc gì thì mọi việc sẽ yên ổn trở lại bình thường.
Người mới tu mà không lao động thân sanh lười biếng, tâm ý bạc nhược, mất hết ý chí, không còn nghị lực tu tập. Người mới tu phải tu tập trau dồi thân tâm trong các đối tượng, mọi hoàn cảnh, mọi sự việc để xả tâm ly dục ly ác pháp. Người mới tu phải lấy sự xả tâm làm điều quan trọng, nếu tâm chưa xả mà vội vào nhập thất tức là tránh duyên tránh cảnh, đó là hình thức ức chế tâm, nén tâm, thì tu tập chẳng đi đến đâu.
Tùy thuận mà không bị lôi cuốn
Biết ăn chay tức là biết tu tập tâm “từ, bi, hỷ, xả”. Đã tu tập tâm “từ, bi” mà còn thái thịt, làm cá, chiên rán, xào nấu thì mắt thấy tay làm sự chết chóc, đau khổ của chúng sinh thì lòng dạ nào còn làm được? Tuy không ăn thịt chúng sanh nhưng thân hành động trực tiếp tạo sự đau khổ, tội ác. Nói về giới, người này đã phạm giới. Nói về nghiệp báo, người này vẫn phải chịu thọ nghiệp khổ như người khác. Cho nên, Thầy đã dạy: “Tùy thuận mà không bị lôi cuốn vào việc ác”, còn bị lôi cuốn vào việc ác thì nhất định tìm cách tránh né hoặc nhất định không làm điều đó.
Với trí hữu hạn mà muốn hiểu nhân quả quá khứ thì con sẽ hiểu bằng tưởng, mà hiểu bằng tưởng thì không đúng, nhân quả quá khứ phải hiểu bằng trí vô hạn thì mới cụ thể. Hiện tại nhân quả mình tốt thì vị lại sẽ được hưởng phước báu, có thân ít bệnh tật, cơm ăn áo mặc dư thừa. Nhân quả quá khứ không tốt nên hiện đời có thân phải chịu bệnh tật khổ đau mà không ai thoát khỏi.
Cuộc đời con người đều do nhân quả, nếu ta không cố chuyển nhân quả để thoát ra nó thì ta sẽ bị nó dẫn đi trong đường khổ đau. Vượt qua nhân quả bằng cách ngăn ác diệt ác pháp tức là biết tùy thuận, nhẫn nhục và bằng lòng trước mọi cảnh.
Bởi vậy, Đạo Phật thiết lập chánh pháp, lấy bệnh khổ làm thuốc hay, lấy hoạn nạn làm thành công, lấy gai góc làm giải thoát, lấy ma quân làm bạn đạo, lấy khó khăn làm sự tác thành, lấy bạn tệ bạc làm người giúp đỡ, lấy kẻ chống nghịch làm người giao du, lấy sự thi ân như đôi dép bỏ, lấy xả lợi làm vinh hoa, lấy oan ức làm đà tiến thủ. Thế nên, trong chướng ngại mà vượt qua tất cả.
Chuyện tự cao, phách lối, ngã mạn, xem người như cỏ rác, điều đó ai cũng làm được hết. Chuyện không làm khổ mình khổ người; chuyện tùy thuận, nhẫn nhục trước mọi người, mọi hoàn cảnh là chuyện khó làm, không phải ai cũng làm được.
Vượt thoát gia đình, chứ không phải trốn gia đình để đi tu, mà là sống trong gia đình biết nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng; biết ngăn ác diệt ác; biết không làm khổ mình khổ người; biết giữ tâm thanh thản, an lạc và vô sự thì gia đình làm sao ràng buộc được, thì ngay đó là tu giải thoát rồi, chứ còn tu ở đâu nữa!?
Muốn tu đúng thì con phải hiểu vọng tưởng từ đâu sanh? Vọng tưởng sanh ra từ gốc lòng ham muốn và các ác pháp. Muốn dứt trừ vọng tưởng thì con phải sống trong đạo đức nhân quả và tu Định vô lậu. Muốn sống đúng nhân quả và tu Định vô lậu có kết quả tốt có lợi ích lớn thì con phải tập sống đúng đời sống giới luật (chính là thầy của con).
Lòng yêu thương là động lực giải thoát
Con là một thiếu nữ trẻ đẹp có đầy đủ trí tuệ và lòng yêu thương mọi người. Thỉnh thoảng con lại giúp Thầy cho ra đời những tác phẩm chấn chỉnh lại Phật giáo khiến cho mọi người có hướng đi tốt đẹp để xây dựng cuộc đời họ trong an lạc và hạnh phúc.
Câu chuyện biệt ly sanh tử của gia đình nhà con là những câu chuyện nức nở thương tâm đau khổ thường xảy ra trong kiếp sống của con người mà mỗi gia đình nào cũng không tránh khỏi.
Chừng nào tâm như cục đất thời mới xong, cố gắng lên con ạ: “Chiến thắng ngàn quân địch không bằng chiến thắng tâm mình”. Con hãy cố gắng tu hành “diệt ngã, xả tâm, ly dục ly ác pháp cho rốt ráo”. Cố gắng hết sức mình để làm chủ thân tâm, sự giải thoát hoàn toàn, để đạt được “tâm bất động”.