Ấn bản điện tử liên quan
Quay lạiTu hành cũng chỉ vượt qua các nghiệp khổ của cuộc sống để đem lại an vui cho mình cho người, tức là thoát khổ, chứ không phải tu để thành Tiên, thành Phật, tu hành có mục đích trở thành người có đạo đức không làm khổ mình khổ người, dù cho bất cứ một ác pháp nào cũng không tác động được vào thân tâm khiến cho cuộc sống được thanh thản, an lạc và vô sự.
Khi các con cầm dao cứa cổ con gà, các con tưởng chỉ có cái quả sanh ra những con gà là đủ sao? Cái hành động ác của các con phải trả quả: thân các con phải bệnh đau, tai nạn hoặc trầy da tróc vảy đau đớn cũng như con gà bị cắt cổ vậy. Một nhân cho ra nhiều quả, chứ không phải một quả. Bởi vì thân con nhân quả nó phải cộng với sự đau khổ của nhân quả, chứ làm sao chạy đâu trốn khỏi!?
Chính vì các vị danh y từ xưa đến nay họ không rõ luật nhân quả, vì không rõ luật nhân quả nên họ không biết gốc sinh ra bệnh tật, vì thế mà các ngài cứ lo trị ngọn mà không trị gốc. Muốn trị gốc bệnh thì không nên giết hại và ăn thịt chúng sanh, đó là một thứ thuốc thần dược mà không ai biết.
Chết là một sự tiếp nối của luật nhân quả vô thường
Không có sự sống sau khi chết mà chỉ có sự nối tiếp của luật nhân quả. Với trí hữu hạn của con người không thể hiểu thấu được sự tiếp nối của định luật nhân quả luân hồi, nên thấy có sanh và có tử. Sự thực sanh tử là một diễn biến của luật nhân quả, xác định sự vô thường của các pháp trong thế gian này.
Cái nhân nào sẽ chiêu cảm nghiệp nấy. Chúng ta thấy cái tính tình ngạo nghễ, kiêu mạn rất xấu, nó sẽ đưa đến nhân quả hạ liệt, nghèo khổ. Còn nếu mình luôn luôn lúc nào cũng khiêm hạ, từ tốn, không có kiêu mạn, không có ngã mạn trước mọi người, mọi hoàn cảnh thì lúc bấy giờ chúng ta sẽ sanh vào trong gia đình cao quý, có học thức, có tiền bạc, có đầy đủ quyền thế.
Đạo Phật tu không khó nhưng các con nên nhớ lấy: “Tu sai một đường tơ, ngàn năm không thấy đạo”. Đức Phật dạy “sống độc cư” không có nghĩa là sống tránh duyên, mà sống trong mọi hoàn cảnh, mọi duyên nhưng tâm không phóng dật, tức là sống ngăn ác diệt ác pháp. Từ cuộc sống đó chúng ta suy ra, hạnh độc cư tức là sống trong các chướng ngại mà tâm không hề dao động.
Nếu hành động ác thì sự đau khổ tăng lên nhiều, nếu hành động thiện thì sự khổ đau giảm xuống và giảm xuống dần rồi đi đến hết khổ đau mà Đạo Phật gọi là giải thoát hay là Niết Bàn. Cho nên Đạo Phật ra đời xây dựng cho loài người một nền đạo đức nhân bản – nhân quả để mọi người cùng sống không làm khổ mình khổ người bằng cách ngăn ác diệt ác pháp trong tâm, sống thiện tăng trưởng thiện pháp.
Muốn tâm không phóng dật, tức là không có vọng tưởng thì phải biết gốc của vọng tưởng từ đâu mà có, nó có từ nhân quả thiện ác, cho nên Đức Phật dạy: “Ngăn ác diệt ác pháp, sanh thiện tăng trưởng thiện pháp”, ngăn ác diệt ác pháp, sanh thiện tăng trưởng thiện pháp tức là tu tập như vậy sẽ không có vọng tưởng, không có vọng tưởng tức là tâm không phóng dật.
Mục đích của Đạo Phật ra đời là nhằm giải quyết bốn sự khổ của kiếp làm người, tức là giải quyết giúp tâm bất động trước các pháp và các cảm thọ. Vì thế, pháp môn của Đạo Phật là pháp môn toàn thiện, mà pháp môn toàn thiện là pháp môn dạy đạo đức không làm khổ mình khổ người, tức là đạo đức nhân quả.
Nhân quả bệnh tật và khoẻ mạnh
Do hành động vô tình hay hữu ý làm đau khổ chúng sanh, trong đó có con người, mà bây giờ chúng ta phải thọ lấy những bệnh tật, khổ đau. Như vậy, khi học được bài học này rồi thì chúng ta sẽ từ bỏ, dứt trừ những hành động làm đau khổ chúng sanh để thân thể ít bệnh tật, được khoẻ mạnh.
Lớp Chánh Kiến – Buổi 5: Nhân quả thảo mộc
Chúng ta tu tập mọi pháp môn không rời giới luật, mà không rời giới luật thì không rời tri kiến, nghĩa là không được diệt tri kiến, tri kiến của chúng ta phải hoàn toàn triển khai hoạt động rất là tinh vi và sâu sắc, chứ không phải làm cho chúng ta vô phân biệt. Nhờ tri kiến của chúng ta hiểu biết cái thiện, cái ác và pháp Như Lý Tác Ý kèm theo để ngăn và diệt các ác pháp không cho chúng tác động vào thân tâm thì mới đem lại sự bình an, giải thoát cho chúng ta.
Tóm lại lòng thương yêu của mọi người cần phải được phát triển như Đức Phật đã dạy: “Sanh thiện, tăng trưởng thiện”. Sanh thiện, tăng trưởng thiện tức là đặt lòng thương yêu đúng chỗ, đúng chỗ tức là đặt đúng vào lộ trình của nhân quả thì lòng thương yêu mới phát triển. Lòng thương yêu đặt đúng chỗ thì con người trên thế gian này không còn làm khổ cho nhau nữa, tức là Thiên Đàng, Cực Lạc.