Ấn bản điện tử liên quan
Quay lạiTu hành theo Đạo Phật không thể tránh cảnh mà tâm thanh tịnh được, trực tiếp trong mọi cảnh và phải thấu suốt cảnh vật, có trực tiếp, có thấu suốt thì mới buông xả được . Cho nên câu: “Vì vô minh ta sống viễn ly”, muốn hết vô minh ta phải sống viễn ly các ác pháp chứ không phải sống viễn ly là tránh né, trốn đời, trốn ác pháp.
Do đâu bị ức chế tâm? Do sống không đúng giới luật, không phòng hộ sáu căn, không ly dục ly ác pháp, không ngăn ác diệt ác pháp, không đẩy lui các chướng ngại pháp trên bốn chỗ thân, thọ, tâm, pháp. Khi đã bị ức chế tâm thì không nên tu tập những pháp đó nữa, phải tu tập lại cho đúng đường lối của Đạo Phật, Giới – Định – Tuệ.
Là một cư sĩ còn biết bao nhiêu gia duyên phải làm, nhưng không phải vì thế mà các con không thể tu tập được. Đạo Phật đến với mọi con người thì bất cứ trong hoàn cảnh nào, hễ là con người muốn tìm đường thoát khổ của cuộc đời thì vẫn có pháp môn để cho các con tu tập. Thứ nhất, Đạo Phật dạy các con sống một đời sống đạo đức làm người không làm khổ mình khổ người. Thứ hai, Đạo Phật dạy các con làm Phật, nghĩa là làm chủ sự sống chết và luân hồi.
Hành tinh có thể tan hoại chỗ này, nhưng từ trường môi trường sống không bị tan hoại, vì thế nó lại kết hợp chỗ khác tạo thành hành tinh mới. Nhờ thế, chúng ta biết hành tinh có thể tan hoại vì nó có sắc tướng, cái gì có sắc tướng là có vô thường, có vô thường là có tan hoại. Từ trường nhân quả không tan hoại nên hành tinh tụ tán liên tục không hề dứt, luật nhân quả cũng theo đó mà chi phối và phóng xuất từ trường.
Người muốn tâm bất động trước cảnh thương tâm, thì phải tập nhìn đời bằng đôi mắt nhân quả. Trước cảnh đau thương của con người cũng như loài vật, ta sẵn sàng cứu giúp, an ủi bằng khả năng và sức lực của mình, nhưng tâm ta bất động vì thấu suốt lý nhân quả nghiệp báo mà loài người và loài vật phải trả vay, vay trả, có gì mà tâm ta phải xúc động thương cảm.
Một người tâm bình thường như mọi người, nhưng không ai làm gì mà tâm họ động thì đó là chứng đạo. Khen chê hay bất cứ hoàn cảnh thuận hay nghịch mà tâm vẫn thản nhiên không buồn lo là chứng đạo.
Thực vật tuy có đời sống, có sự đau khổ như loài động vật, nhưng không kêu la, không giãy dụa, không máu đổ, v.v.. Vì thế, ta mới sống trong thực phẩm thực vật để không còn mắt thấy sự giãy dụa, máu đổ, thịt rơi; để không còn tai nghe tiếng kêu la, rên xiết của loài động vật trước khi tắt thở.
Nghiệp đi luân hồi. Tâm và thức không đi luân hồi. Nghiệp đi luân hồi, nên không ra khỏi hành tinh này. Những thông tin về kiếp trước được lưu giữ trong không gian, không lưu giữ trong ý căn. Nghiệp thiện hay ác đều do thân người tạo tác. Vô minh tạo nên bản ngã.
Thầy hoan hỷ, nhất là thấy các con tu tập có kết quả giải thoát, có tâm hồn thanh thản, an lạc và vô sự. Trong nhà các con biết nhẫn nhục, tùy thuận, làm vui lòng mọi người, đó là chính các con đã cúng dường Thầy.
Những Lời Gốc Phật Dạy – Tập 4
Như các bạn đã biết chúng tôi đã xác định Bát Chánh Đạo là tám lớp học của Phật giáo được chia theo ba cấp Giới, Định, Tuệ. Như vậy, Bát Chánh Đạo là chương trình giáo dục đào tạo đạo đức nhân bản - nhân quả cho mỗi người để biến cuộc sống thế gian này thành cõi Cực Lạc, Thiên Đường. Cho nên, Đức Phật dạy người đệ tử cuối cùng của mình trước giờ nhập Niết Bàn là bài pháp này.
Con hiểu TÂM BẤT ĐỘNG là tâm như gốc cây, như cục đất, có nghĩa là tâm không khởi nghĩ một niệm nào. Đó là con đã hiểu sai. TÂM BẤT ĐỘNG có nghĩa là các ác pháp không làm cho tâm tức giận, phiền não, buồn thương, sợ hãi, v.v.. Cho nên, khi thấy người ăn mày nghèo khổ con vẫn nghĩ ngợi giúp người bất hạnh, chứ con không nghe lời Phật dạy: “Ngăn ác diệt ác pháp, sanh thiện tăng trưởng thiện pháp”? Con học theo Phật mà không hiểu theo Phật mà lại theo nghĩa của Thiền Tông Trung Quốc “vô phân biệt”.
Lớp Chánh Kiến – Buổi 12: Chánh niệm tỉnh thức (nữ)
Nếu còn hôn trầm, thùy miên, mà chúng ta cố gắng để giữ được tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, không cho niệm khởi, rồi cho đó là chân lý, thì đó là ức chế, chứ không phải chúng ta có chân lý thật sự hiện ra. Vì tâm chúng ta còn tham, sân, si, mà lại muốn chứng đạt chân lý thì không thể được. Còn tâm chúng ta hết tham, sân, si, thì chân lý hiện tiền, nó hiện ra trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự.