Ấn bản điện tử liên quan
Quay lạiỞ trong gia đình làm mọi việc vẫn tu tập giải thoát được. Bất cứ hoàn cảnh nào trong gia đình xảy ra, vui hay buồn con đều giữ tâm bất động, thanh thản là con đã giải thoát ngay trong đó rồi. Chỉ có tu tập như vậy thì ở đâu tu cũng tốt, cũng chứng đạo.
Pháp của Phật rất mầu nhiệm, nhưng tu tập phải tùy theo đặc tướng và tuổi tác mà thực hiện cho đúng pháp thì mới có kết quả. Pháp của con tu tập là pháp quét chướng ngại pháp trên bốn chỗ thân, thọ, tâm và các pháp. Hằng ngày, lúc đi, lúc làm việc, con nên nhắc tâm: “Tâm như cục đất, ly tham, sân, si cho thật sạch, vì tham, sân, si là đau khổ”.
Đức Phật đã dạy: “Các con nên tự thắp đuốc lên mà đi”, đừng có thắp đuốc cho thiên hạ mà tâm mình sẽ bất an, dù là những người thân của mình. Tâm mọi người đang sống trong ác pháp mà đem lời nói thiện không đúng chỗ, đúng lúc cũng giống như mũi tên bắn vào tim họ, thế là họ phải phản ứng một cách phàm phu tục tử, ác chồng thêm ác để diệt những lời nói thiện của đối tượng. Cho nên, người làm thiện không đúng chỗ, đúng thời thì phải gánh chịu hậu quả cay đắng.
Như Đức Phật đã dạy: “Chết đây sinh kia”, nghĩa là chết phải đi tái sanh liền không có thời gian chờ đợi. Cháu chết là nó đã hết nợ với con mà cứ thương khóc hoài làm cho kiếp tái sinh của nó bất an, con có biết không? Thương là phải sống đúng 5 giới của Phật và ước cho cháu sinh lên gặp nhiều phước báu mới gọi là thương con.
Phật không chuyển nhân quả của người khác
Khi ra đời Đức Phật thường dạy mỗi người: “Các con phải tự thắp đuốc lên mà đi, Ta chỉ là một người hướng đạo mà thôi”. Cho nên, mỗi người phải tự cứu mình, Ngài không cứu cho ai được vì Ngài đã rõ luật nhân quả, ai làm ác thì phải gặt lấy những điều khổ đau; ai làm lành thì hưởng phước báu, không ai có thể giúp ai được.
Lời huấn từ khi tiếp nhận giáo án
Này quý thầy, Thầy dạy giáo án này mục đích là cho quý thầy biết pháp nào là ác, pháp nào là thiện, để dứt bỏ pháp ác, tăng trưởng pháp thiện, chứ không phải để quý thầy thấy cái sai, cái đúng của thế gian, rồi bài bác, chống đối người khác... Hiểu như vậy mới biết được tâm trạng của Thầy khi giảng giáo án này.
Khi thân tâm không còn lậu hoặc thì hành giả biết rất rõ: Không tham muốn; không sân hận; lúc nào cũng sáng suốt và bình tĩnh; thân tâm thanh thản, an lạc và vô sự, không thấy mình hơn người, bằng người, thua người; không thấy ai là sai, là ác; tâm thường quay vô, không phóng dật ra ngoài.
Sanh ra làm người có bốn cái khổ mà ai cũng khắc khoải trong lòng, làm sao để thoát 4 nỗi khổ này? Đức Phật ra đời chỉ dạy cho chúng ta là quét sạch nó, nhưng chúng ta còn ngu si lắm, không dám buông bỏ ngũ triền cái, không dám đoạn dứt thất kiết sử nên loanh quanh luẩn quẩn trong vòng thương ghét, giận hờn và khổ đau, để rồi hết một kiếp người mà không thoát khỏi nanh vuốt của bọn quỷ vô thường sanh, già, bệnh, chết này.
Tin theo Phật giáo nhưng sao lại khổ đau?
Thử hỏi trước cái chết thảm thương của loài vật trong bàn tay của con người mà chính con người đã tận mắt nhìn thấy sự giãy giụa kêu la cầu cứu của loài vật, cảnh tượng ấy con người còn có chút lòng thương tâm không? Cả thế giới loài người đang khổ đau là vì loài người đã đánh mất lòng yêu thương của mình đối với sự sống của muôn loài. Quý vị có biết không?
Xả tâm, tu trong tưởng, nhân quả, duyên tu hành
Quý vị là cư sĩ còn tại gia, thì nên bắt đầu tu tập xả tâm bằng tri kiến biết “các pháp vô thường, vô ngã đều do nhân quả”. Khi mọi việc xảy ra trong đời sống hằng ngày, thì quý vị nên thấy nó là nhân quả, là pháp vô thường, thì tâm quý vị sẽ được giải thoát ngay liền.
Nghiệp làm sao chui vào bào thai?
Nghiệp không có chui vào bào thai mà nghiệp chỉ có tương ưng với nghiệp của cha mẹ, do hành động của cha mẹ hợp duyên tạo thành nghiệp mới (bào thai). Ở đây không có vật gì chui vào bào thai, mà chỉ có nghiệp tương ưng với nghiệp rồi duyên hợp tạo thành nghiệp mới (đứa bé).
Với những người ác thì mình nên nhẫn nhục, không nên đương đầu với họ để khỏi trôi dạt trong nhân quả. Mình biết là không thể nào cảm hóa được họ thì thứ nhất là mình nên tránh xa; thứ hai là chuyển đổi tâm mình, đừng vì người đó mà mình buồn giận, phiền não, chịu đựng trong lòng, mình cố gắng xả tâm cho hết. Thì đó là chúng ta chuyển đổi nhân quả của tâm và hoàn cảnh.