Ấn bản điện tử liên quan
Quay lạiTu hành theo Đạo Phật không thể tránh cảnh mà tâm thanh tịnh được, trực tiếp trong mọi cảnh và phải thấu suốt cảnh vật, có trực tiếp, có thấu suốt thì mới buông xả được . Cho nên câu: “Vì vô minh ta sống viễn ly”, muốn hết vô minh ta phải sống viễn ly các ác pháp chứ không phải sống viễn ly là tránh né, trốn đời, trốn ác pháp.
Dù cho thời nào cũng có kẻ ác người thiện. Động đất, sóng thần, gió bão, lũ lụt đều là do sự vô thường của các pháp của từ trường ác con người phóng xuất tạo nên ác nghiệp, vì thế những nơi có xảy ra là do cộng nghiệp của những người làm ác để trả những quả khổ vô cùng, vô tận, chứ không phải hiện tượng đó là tận thế.
Tóm lại, muốn trở thành người thông minh thì phải cố gắng học tập, phải siêng năng thức khuya dậy sớm để học tập. Cũng như để được thoát khỏi kiếp khổ đau của con người thì phải siêng năng thức khuya dậy sớm chuyên cần ngăn ác diệt ác pháp trong tâm thì sẽ được sống giải thoát, an vui, hạnh phúc.
Nếu không nhàm chán, dù chỉ còn một chút xíu không nhàm chán thì xả tâm chưa thật sạch. Xả tâm chưa thật sạch thì con đường giải thoát chỉ mới bắt đầu mà thôi. Nói như vậy không có nghĩa là ức chế bắt buộc tâm mình phải nhàm chán, mà phải do sự tu tập đúng cách thì tâm nhận rõ như thật các pháp thế gian vô thường, vô ngã và toàn mang đến sự khổ đau, thì chừng đó mới thật sự là nhàm chán.
Nói đời khổ để thấu hiểu rõ nguyên nhân nào khiến cho mọi con người phải khổ. Con người khổ là vì sống thiếu đạo đức làm người, còn mang nhiều thú tính của loài thú vật, vì thế tự mình làm khổ cho mình và làm khổ cho người khác. Vậy muốn thoát khổ, con người chỉ cần sống đúng đạo đức nhân bản không làm khổ mình khổ người, chứ không có nghĩa bỏ cha mẹ, vợ con, vào chùa tu hành là hết khổ. Điều ấy là mộng tưởng, là huyền ảo, là sống trong mơ... Con có sự suy tư nghĩ ra điều này chưa?
Là một cư sĩ còn biết bao nhiêu gia duyên phải làm, nhưng không phải vì thế mà các con không thể tu tập được. Đạo Phật đến với mọi con người thì bất cứ trong hoàn cảnh nào, hễ là con người muốn tìm đường thoát khổ của cuộc đời thì vẫn có pháp môn để cho các con tu tập. Thứ nhất, Đạo Phật dạy các con sống một đời sống đạo đức làm người không làm khổ mình khổ người. Thứ hai, Đạo Phật dạy các con làm Phật, nghĩa là làm chủ sự sống chết và luân hồi.
Thân hành, khẩu hành, ý hành là ba nẻo trên một lộ trình của nhân quả. Từ nơi đó xuất phát hành động thiện hay ác; ác thì khổ đau, thiện thì an vui hạnh phúc. Cho nên, Đức Phật dạy: “Ngăn ác, diệt ác pháp” tại ba nơi chỗ này, và “Sanh thiện, tăng trưởng thiện pháp” cũng tại ba nơi chỗ này. Nếu chúng ta biết ngăn ác diệt ác pháp, tức là chúng ta biết tu tập và rèn luyện đạo đức nhân bản - nhân quả, không làm khổ mình khổ người; nếu ai cũng tu tập đạo đức như vậy hết thì cuộc sống thế gian này là cảnh Thiên Đàng, Cực Lạc.
Hành tinh có thể tan hoại chỗ này, nhưng từ trường môi trường sống không bị tan hoại, vì thế nó lại kết hợp chỗ khác tạo thành hành tinh mới. Nhờ thế, chúng ta biết hành tinh có thể tan hoại vì nó có sắc tướng, cái gì có sắc tướng là có vô thường, có vô thường là có tan hoại. Từ trường nhân quả không tan hoại nên hành tinh tụ tán liên tục không hề dứt, luật nhân quả cũng theo đó mà chi phối và phóng xuất từ trường.
Người muốn tâm bất động trước cảnh thương tâm, thì phải tập nhìn đời bằng đôi mắt nhân quả. Trước cảnh đau thương của con người cũng như loài vật, ta sẵn sàng cứu giúp, an ủi bằng khả năng và sức lực của mình, nhưng tâm ta bất động vì thấu suốt lý nhân quả nghiệp báo mà loài người và loài vật phải trả vay, vay trả, có gì mà tâm ta phải xúc động thương cảm.
Một người tâm bình thường như mọi người, nhưng không ai làm gì mà tâm họ động thì đó là chứng đạo. Khen chê hay bất cứ hoàn cảnh thuận hay nghịch mà tâm vẫn thản nhiên không buồn lo là chứng đạo.
Thực vật tuy có đời sống, có sự đau khổ như loài động vật, nhưng không kêu la, không giãy dụa, không máu đổ, v.v.. Vì thế, ta mới sống trong thực phẩm thực vật để không còn mắt thấy sự giãy dụa, máu đổ, thịt rơi; để không còn tai nghe tiếng kêu la, rên xiết của loài động vật trước khi tắt thở.
Giá trị của pháp Như Lý Tác Ý là một pháp môn có tầm cỡ vĩ đại cho đường tu tập của quý vị. Nếu không có pháp môn này thì không bao giờ ly tham, đoạn diệt được tâm tham ưu của quý vị; nếu không có pháp môn này thì giới luật của quý vị không thể sống nghiêm chỉnh được; nếu không có pháp môn này thì thiền định quý vị không thể nhập được và nếu không có pháp môn này thì Tam Minh chỉ là một danh từ suông, một ảo mộng thần thông của loài người.