Ấn bản điện tử liên quan
Quay lạiVì thế, mỗi khi có một niệm khởi về Phật pháp thì con nên tư duy quán xét cho rõ tận nguồn gốc, đừng nên gạt bỏ ngang, vì bỏ qua một điều kiện triển khai trí tuệ thì thật quá uổng. Do đó, Phật giáo lấy tri kiến giải thoát quán xét xả tâm nên rất thực tế cụ thể, tâm hồn giải thoát thật sự, còn ngoại đạo lấy tưởng tuệ nên mơ hồ trừu tượng ảo giác, không có giải thoát.
Đạo Phật là đạo tự lực, nên Đức Phật dạy: “Các con hãy tự thắp đuốc lên mà đi”. Theo nhân quả thì mỗi người phải tự chuyển nghiệp của mình, chứ không ai chuyển nghiệp cho ai được. Và vì vậy mọi người phải tự cứu mình. Muốn tự cứu mình thì nên sống theo thiện pháp, nghề nghiệp thiện.
Thời nào cũng vậy, luôn luôn có những người hay vọng ngữ thường tự khoe mình chứng đạo. Nhưng muốn chứng đạo đâu phải dễ, người nào muốn chứng đạo đều phải đi vào cửa giới luật. Nếu giới luật sống không đúng dù chỉ là một giới luật nhỏ nhặt thôi thì họ cũng không chứng đạo. Cho nên, chỉ cần xem giới luật và quá trình tu tập của họ phải 5 năm hay 10 năm sống độc cư trong thất, không tiếp duyên với bất cứ người nào thì mới tin họ chứng đạo.
Tu hành theo Đạo Phật không thể tránh cảnh mà tâm thanh tịnh được, trực tiếp trong mọi cảnh và phải thấu suốt cảnh vật, có trực tiếp, có thấu suốt thì mới buông xả được . Cho nên câu: “Vì vô minh ta sống viễn ly”, muốn hết vô minh ta phải sống viễn ly các ác pháp chứ không phải sống viễn ly là tránh né, trốn đời, trốn ác pháp.
Pháp Như Lý Tác Ý là một pháp môn nòng cốt của Đạo Phật, “Ý DẪN ĐẦU, Ý LÀM CHỦ, Ý TẠO TÁC CÁC PHÁP”. Con đường tu theo Phật giáo mà không có pháp Như Lý Tác Ý thì không phải là con đường tu theo Đạo Phật, mà là con đường tà giáo. Người tu theo Đạo Phật được thành tựu giải thoát là nhờ ở pháp Như Lý Tác Ý, nếu không có pháp Như Lý Tác Ý thì không làm sao mà giải thoát được.
Các con quỳ đảnh lễ Thầy là tỏ lòng cung kính, nhưng với đôi mắt của Thầy thì các con với Thầy đều bình đẳng như nhau. Chỉ có sự cung kính cao quý nhất của các con là các con sống toàn thiện, sống không làm khổ mình khổ người, chính sự sống ấy là sự cung kính tôn trọng Thầy. Còn các con đảnh lễ Thầy mà không sống được như vậy thì chẳng khác nào các con sống theo kiểu cách phong kiến. Cho nên, sự cung kính đảnh lễ chỉ là vấn đề phụ. Biết cung kính, biết tôn trọng Thầy là phải biết xả tâm, ly dục ly ác pháp.
Do đâu bị ức chế tâm? Do sống không đúng giới luật, không phòng hộ sáu căn, không ly dục ly ác pháp, không ngăn ác diệt ác pháp, không đẩy lui các chướng ngại pháp trên bốn chỗ thân, thọ, tâm, pháp. Khi đã bị ức chế tâm thì không nên tu tập những pháp đó nữa, phải tu tập lại cho đúng đường lối của Đạo Phật, Giới – Định – Tuệ.
Thân hành, khẩu hành, ý hành là ba nẻo trên một lộ trình của nhân quả. Từ nơi đó xuất phát hành động thiện hay ác; ác thì khổ đau, thiện thì an vui hạnh phúc. Cho nên, Đức Phật dạy: “Ngăn ác, diệt ác pháp” tại ba nơi chỗ này, và “Sanh thiện, tăng trưởng thiện pháp” cũng tại ba nơi chỗ này. Nếu chúng ta biết ngăn ác diệt ác pháp, tức là chúng ta biết tu tập và rèn luyện đạo đức nhân bản - nhân quả, không làm khổ mình khổ người; nếu ai cũng tu tập đạo đức như vậy hết thì cuộc sống thế gian này là cảnh Thiên Đàng, Cực Lạc.
Một người tâm bình thường như mọi người, nhưng không ai làm gì mà tâm họ động thì đó là chứng đạo. Khen chê hay bất cứ hoàn cảnh thuận hay nghịch mà tâm vẫn thản nhiên không buồn lo là chứng đạo.
Thực vật tuy có đời sống, có sự đau khổ như loài động vật, nhưng không kêu la, không giãy dụa, không máu đổ, v.v.. Vì thế, ta mới sống trong thực phẩm thực vật để không còn mắt thấy sự giãy dụa, máu đổ, thịt rơi; để không còn tai nghe tiếng kêu la, rên xiết của loài động vật trước khi tắt thở.
Nghiệp đi luân hồi. Tâm và thức không đi luân hồi. Nghiệp đi luân hồi, nên không ra khỏi hành tinh này. Những thông tin về kiếp trước được lưu giữ trong không gian, không lưu giữ trong ý căn. Nghiệp thiện hay ác đều do thân người tạo tác. Vô minh tạo nên bản ngã.
Giá trị của pháp Như Lý Tác Ý là một pháp môn có tầm cỡ vĩ đại cho đường tu tập của quý vị. Nếu không có pháp môn này thì không bao giờ ly tham, đoạn diệt được tâm tham ưu của quý vị; nếu không có pháp môn này thì giới luật của quý vị không thể sống nghiêm chỉnh được; nếu không có pháp môn này thì thiền định quý vị không thể nhập được và nếu không có pháp môn này thì Tam Minh chỉ là một danh từ suông, một ảo mộng thần thông của loài người.