Ấn bản điện tử liên quan
Quay lạiTóm lại, muốn trở thành người thông minh thì phải cố gắng học tập, phải siêng năng thức khuya dậy sớm để học tập. Cũng như để được thoát khỏi kiếp khổ đau của con người thì phải siêng năng thức khuya dậy sớm chuyên cần ngăn ác diệt ác pháp trong tâm thì sẽ được sống giải thoát, an vui, hạnh phúc.
Nếu không nhàm chán, dù chỉ còn một chút xíu không nhàm chán thì xả tâm chưa thật sạch. Xả tâm chưa thật sạch thì con đường giải thoát chỉ mới bắt đầu mà thôi. Nói như vậy không có nghĩa là ức chế bắt buộc tâm mình phải nhàm chán, mà phải do sự tu tập đúng cách thì tâm nhận rõ như thật các pháp thế gian vô thường, vô ngã và toàn mang đến sự khổ đau, thì chừng đó mới thật sự là nhàm chán.
Thân hành, khẩu hành, ý hành là ba nẻo trên một lộ trình của nhân quả. Từ nơi đó xuất phát hành động thiện hay ác; ác thì khổ đau, thiện thì an vui hạnh phúc. Cho nên, Đức Phật dạy: “Ngăn ác, diệt ác pháp” tại ba nơi chỗ này, và “Sanh thiện, tăng trưởng thiện pháp” cũng tại ba nơi chỗ này. Nếu chúng ta biết ngăn ác diệt ác pháp, tức là chúng ta biết tu tập và rèn luyện đạo đức nhân bản - nhân quả, không làm khổ mình khổ người; nếu ai cũng tu tập đạo đức như vậy hết thì cuộc sống thế gian này là cảnh Thiên Đàng, Cực Lạc.
Hành tinh có thể tan hoại chỗ này, nhưng từ trường môi trường sống không bị tan hoại, vì thế nó lại kết hợp chỗ khác tạo thành hành tinh mới. Nhờ thế, chúng ta biết hành tinh có thể tan hoại vì nó có sắc tướng, cái gì có sắc tướng là có vô thường, có vô thường là có tan hoại. Từ trường nhân quả không tan hoại nên hành tinh tụ tán liên tục không hề dứt, luật nhân quả cũng theo đó mà chi phối và phóng xuất từ trường.
Người muốn tâm bất động trước cảnh thương tâm, thì phải tập nhìn đời bằng đôi mắt nhân quả. Trước cảnh đau thương của con người cũng như loài vật, ta sẵn sàng cứu giúp, an ủi bằng khả năng và sức lực của mình, nhưng tâm ta bất động vì thấu suốt lý nhân quả nghiệp báo mà loài người và loài vật phải trả vay, vay trả, có gì mà tâm ta phải xúc động thương cảm.
Thực vật tuy có đời sống, có sự đau khổ như loài động vật, nhưng không kêu la, không giãy dụa, không máu đổ, v.v.. Vì thế, ta mới sống trong thực phẩm thực vật để không còn mắt thấy sự giãy dụa, máu đổ, thịt rơi; để không còn tai nghe tiếng kêu la, rên xiết của loài động vật trước khi tắt thở.
Nghiệp đi luân hồi. Tâm và thức không đi luân hồi. Nghiệp đi luân hồi, nên không ra khỏi hành tinh này. Những thông tin về kiếp trước được lưu giữ trong không gian, không lưu giữ trong ý căn. Nghiệp thiện hay ác đều do thân người tạo tác. Vô minh tạo nên bản ngã.
Lớp Chánh Kiến – Buổi 13: Thấy nhân quả để xả tâm (nữ)
Bởi vì người tu phải biết xả tâm. Trên con đường tu tập, khi hiểu rõ luật nhân quả, nếu bị người khác nói xấu hoặc chửi mắng, thì chúng ta vẫn giữ được sự bình an, không hề sợ hãi. Do không sợ hãi, chúng ta chuyển được nhân quả của mình. Còn ai làm điều sai trái thì chính họ sẽ phải tự gánh chịu hậu quả của hành vi ấy không thể nào tránh khỏi.
Bài giảng: Được thân người là khó
Khi mất thân này chúng ta đừng tưởng rằng sẽ có thân mới khác. Bao nhiêu sự sát sanh của quý thầy vì cố ý hay vô tình đoản mạng chúng sanh. Nợ máu phải đền trả máu, quý thầy phải hiểu do nhân này mà mãi mãi quý thầy sinh ra làm chúng sanh trong vô lượng kiếp để đền bù những giọt máu mà quý thầy đã từng gieo.
Giới luật là một đạo đức, nếu chúng ta sống không biết cách xả tâm thì đạo đức kia chỉ là một thứ đạo đức giả, có nghĩa là ức chế tâm chịu đựng dưới hình thức giới luật. Mà đã ức chế tâm dưới mọi hình thức nào thì cũng có thể bị bệnh bại liệt thần kinh.
Đức Hiếu Sinh nuôi dưỡng sự sống
Vấn đề ăn uống chỉ là phụ, nó thuộc về vấn đề vật chất. Còn vấn đề đạo đức mới là chính. Đạo đức thuộc về tinh thần. Người có đạo đức thì tinh thần được an ổn. Tinh thần được an ổn, dù ăn bất cứ một vật gì (thực vật) thì vật ấy vẫn là chất bổ dưỡng cho cơ thể của họ. Vì có đạo đức, dù ăn uống cơm dưa, rau muối và nước lạnh thì sức khỏe cũng đều tốt.
Đồng ý đời là khổ, mà khi đã lập gia đình rồi thì phải làm đúng đạo đức nhân bản nhân quả. Trước kia chưa có Đạo Phật, nên Đức Phật mới bỏ vợ, bỏ con đi tu, nhưng sau khi tu xong rồi thì Đức Phật xây dựng cho chúng ta nền đạo đức không làm khổ mình khổ người. Đối với những người thân gần gũi, chia sẻ ngọt bùi đắng cay với mình, tại sao mình đi tu mà làm cho người ta khổ thêm vậy? Cho nên, có đạo đức của Đạo Phật rồi thì người nào bỏ vợ bỏ con đi tu là không được.