Pháp âm liên quan
Quay lạiQua một chuyện bố thí này, người cư sĩ cũng cần phải học, học để làm gì? Để chúng ta biết bố thí, san sẻ trước những cảnh khổ. Chúng ta được giàu sang là do có sự bố thí, san sẻ, giúp đỡ những người bất hạnh ở trong xã hội của chúng ta. Hành động bố thí, san sẻ, cúng dường, hành động đó sẽ đưa chúng ta đến tài sản lớn, giàu sang, tiền của đầy đủ không bao giờ thiếu ăn thiếu mặc.
Con thấy mấy người tốt họ làm ăn phát đạt ghê gớm lắm, còn mấy người keo kiệt, làm mà xấu tính chi li thì họ càng ngày càng suy sụp, bởi vì tính ích kỷ, bỏn xẻn thì nó phải suy sụp thôi. Cho nên, Phật giáo dạy rất hay về nhân quả, phải cởi mở cái lòng nhân của mình càng tốt chừng nào thì phước báo mình càng chồng chất, đó là phước hữu lậu.
Con có tâm làm hữu lậu thì nó sẽ đem lại bình an cho chính hành động thiện của con thôi, nhưng hữu lậu có cái khổ trong đó. Con làm cho người ta an ổn nhưng người ta chửi con, trong khi con có phải là Thánh không hay là con buồn phiền? Nếu con buồn phiền thì cái làm thiện của con trở thành số không, cho nên nó hữu lậu. Vì thế, từ thiện của Đạo Phật là không làm việc từ thiện gì, chỉ duy nhất có tâm thanh thản, an lạc, vô sự mới là thiện vô lậu. Nghĩa là thương tất cả chúng sanh, thương là xả cái tâm của mình, không để tâm phiền não dính mắc.