Những cái này là do một nhân quả tạo tuyệt chủng đó, ví dụ con móc thai người ta đi, cái duyên đó, con sẽ không còn có con nữa, chứ không phải là không đâu. Cho nên, để cho con sống khổ, con biết là không con nó cũng khổ chứ đâu phải không, mình móc thai thiên hạ thì phải không có con chứ sao?
Quý bạn đọc vui lòng chọn định dạng pdf hoặc epub, rồi nhấn nút “Đọc” ở trên để đọc toàn bộ nội dung tư liệu này, hoặc xem trực tiếp như sau:
Lớp Chánh Kiến, ngày tháng 11 năm 2005
NHÂN QUẢ KHÔNG CON CÁI
Liễu Huệ vấn đạo
Hỏi: Kính bạch Thầy, nói về nhân quả thì mình nhìn cái quả thì mình biết cái nhân trước của họ hoặc nhìn cái nhân thì biết cái quả của họ trong tương lai. Nhưng mà có một cái, thí dụ như có những cặp vợ chồng họ có thể sinh sống bao lâu mà không có con đó Thầy. Thì nói về luật nhân quả hoặc là nói về triết lý của nhà Phật thì những người đó là họ hết duyên hết nợ, không có nợ với con cái. Nhưng mà nếu hết nợ thì họ vui vẻ sống thanh thản, an lạc, còn ngược lại những người đó họ khổ suốt đời, suốt kiếp luôn!?
Đáp: Không phải đâu con, tại cái nhân quả của họ. Họ đã làm những điều, thí dụ như đặt thành vấn đề nhân quả nè, con thường con làm Bác sĩ, con móc thai người ta đi. Cái duyên đó, con sẽ không còn có con nữa, chứ không phải là không đâu. Cho nên để cho con sống khổ con biết là không con nó cũng khổ chứ đâu phải không, con móc con thiên hạ thì con phải không có chứ sao? Cái điều đó là cái điều mà, vợ chồng mà không có sinh con được thì như vậy rõ ràng là trong cái hạnh phúc gia đình thì vợ chồng phải có con, có cái với nhau, nương tựa nhau thì nó mới thấy cái hạnh phúc của họ, cái hạnh phúc theo dục. Nó đau khổ nhưng mà họ vẫn thấy vui.
Còn bây giờ con cũng sống như thiên hạ, nhưng không có con, con mới rầu rĩ, trời đất ơi mình không có đứa trẻ nào nó nói thỏ thẻ nghe nó buồn khổ ghê gớm, có phải không? Bởi vì cái tư tưởng đó là tư tưởng thế gian mà, chứ đâu phải tư tưởng của ông thầy tu sao, biết tu đâu mà sống độc cư một mình. Cho nên, càng không có trẻ con ở trong nhà nó mới buồn rầu lung ấy chứ. Cho nên, những cái này là do một nhân quả tạo tuyệt chủng đó, chứ không phải không đâu, nó khổ sở. Nhân quả mà, đâu có tránh khỏi, mình làm điều gì thì mình phải trả, tạo sao con người ta con bầy con đống mà mình không có đứa nào? Cho nên, mình do nhân quả gì mà bây giờ mình gánh chịu, nó nằm trong quy luật nhân quả mà mình lại khác người ta thì nó hành hạ mình chứ không phải, nó trị tội cho mình. Thầy đem những ví dụ vậy cho con biết, nhân quả nó không tha ai đâu.
Còn với những người tu hành, tu đúng pháp của Phật, mình sống độc cư, sống không gia đình, không gì hết là do mình đi ra khỏi quy luật nhân quả, còn đây sống có vợ chồng đàng hoàng mà không đẻ ra thì chắc mấy người muốn chết rồi, con hiểu không? Rồi bây giờ mấy con còn hỏi điều gì nữa không?
Bước vào Đạo Đế tức là bước vào một chân lý trong bốn chân lý của Đạo Phật, mà Đạo Đế là pháp hành của Đạo Phật dạy chúng ta để sống trong cuộc sống với mọi người thì làm gì có dạy chúng ta ly gia cắt ái, bỏ vợ, bỏ con, bỏ cha, bỏ mẹ, bỏ gia đình sự nghiệp, v.v.. mà dạy chúng ta không làm khổ mình khổ người bằng cách sống đúng chánh kiến, chánh tư duy, chánh ngữ, chánh nghiệp, chánh mạng, chánh tinh tấn, chánh niệm, chánh định.
Con nên nương theo nhân quả mà chuyển cuộc đời thành đạo, có nghĩa xả tâm, ly dục ly ác pháp, tức là tu có đối tượng, để trong khi vừa tu vừa làm tròn bổn phận làm con trong gia đình, có đạo đức không làm khổ mình khổ người. Không làm khổ mình khổ người là tu tập. Đừng quá vội vàng, thẳng thắn mà làm khổ mình khổ người, nhất là những người thân. Thầy tin ở con đủ sức chuyển hóa nhân quả ái kiết sử này.
Ban biên tập
Nhân quả không con cái là do tạo nhân tuyệt chủng.